"Đánh cha không bằng pha tiếng"

Đó là ngụ ý mà chúng tôi muốn gửi gắm tới độc giả về một dự thảo nội dung mới liên quan tới quy định sử dụng tiếng địa phương ở Hà Nội.
Hình ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguồn Internet
Các cụ xưa nói chí phải, "đánh cha không bằng pha tiếng", bởi đó là bản sắc riêng là món đặc sản chỉ bạn ở đâu nơi đó mới có. Tiếng địa phương cũng đã ăn sâu vào tiềm thức, vào máu thịt của họ.
Có thể chia sẻ ngay và luôn rằng, trong giao tiếp tự nhiên rất khó để họ điều chỉnh. Có chăng chỉ một số ít là có thể thay đổi được, thế nhưng cũng sẽ có rất nhiều người cảm thấy bị tổn thương khi “ép” nói giọng không phải tiếng quê mình.
Đó là vấn đề mới được đưa ra tại Dự thảo “Quy định về chuẩn mực văn hóa phát ngôn của cán bộ, công chức, viên chức, người lao động trong các cơ quan thuộc TP Hà Nội” do Sở Văn hóa TTDL Hà Nội soạn thảo. Trong đó có quy định: cán bộ, công chức Hà Nội được khuyên hạn chế nói ngọng, nói lắp, sử dụng ngôn ngữ địa phương.
Thông tin dẫn lời từ tờ PLVN, Trưởng phòng Nếp sống Văn hóa Gia đình, Sở Văn hóa - Thể thao Hà Nội cho biết, quy định trên ra đời mang tính chất khuyến cáo cán bộ, công chức thành phố hạn chế nói ngọng, nói lắp và sử dụng ngôn ngữ địa phương. Từ đó giúp người khác không hiểu lầm hoặc khó hiểu khi trao đổi công việc với công chức. Quy định này là văn bản pháp lý để thủ trưởng các cơ quan có “cái gậy” để chấn chỉnh nhắc nhở cán bộ, công chức vi phạm.
Quy định này đang có ý kiến trái chiều. Nhiều người thắc mắc sự chung chung của quy định. Thế  nào là “hạn chế”? Đối với người bị tật nói ngọng, nói lắp, họ nói một cách phản xạ tự nhiên. Đối với họ, một ngày họ cố gắng chỉ nói ngọng, nói lắp 5-7 lần đã là… “kỳ tích” nhưng đối với người nghe lại là quá nhiều, gây khó chịu người nghe.
Chưa kể tới việc, Hà Nội là trung tâm hành chính, rất nhiều người địa phương khác làm việc. Việc muốn cán bộ không được nói tiếng địa phương vô hình trung đã làm…khó họ. Tiếng địa phương như ăn sâu vào tiềm thức, vào máu thịt, trong giao tiếp tự nhiên rất khó để họ điều chỉnh. Một số người còn cảm thấy bị tổn thương khi “ép” nói giọng không phải tiếng quê mình.
Chị Thu Hiền, cán bộ ngành y đang làm việc tại Hà Nội (quê Nghệ An) hoang mang: “Tôi nói tiếng địa phương hơn 40 năm nay, bây giờ yêu cầu tôi chuyển giọng theo tiếng Thủ đô, tôi không làm được. Thời sinh viên, tôi đã tập nói tiếng Bắc nhưng đều thất bại. Với chuyên môn tốt, ý thức kỷ luật tốt nhưng lại nói tiếng địa phương, không lẽ tôi bị nhắc nhở, kiểm điểm, nặng hơn thì bị cho thôi việc?”
Dù vấn đề này mới đang là dự thảo, nhưng khi được vận hành liệu nó có được thực hiện nghiêm túc? Quy định phát ngôn, quy tắc ứng xử có thể sẽ chỉ là “chổi lông gà quét bã cao su”, “có để cho vui” khi chỉ tuyên truyền, với những tiêu chí khung chung chung, mơ hồ, chưa có chế tài xử phạt.
Minh Đức

Post a Comment

أحدث أقدم